NGHỆ THUẬT THÊU TRANH PHONG CẢNH
Có những không gian tôi muốn ngắm, muốn dạo chơi, muốn ở và cả chết trong đó. Đó là những khung cảnh gợi lên những câu chuyện huyền thoại, ký ức êm đềm… mà ở đó tôi không hề cảm thấy cô đơn, ở đó tôi tìm thấy không gian đối thoại với chính mình – một không gian của “Tâm nhân tâm cảnh” và nơi ấy chính là chốn thiên đường hiện hữu – nơi tôi và thiên nhiên có thể cùng trò chuyện, giao hòa. Và tôi muốn gởi gắm tất cả những điều đó vào trong tác phẩm của mình, để thêu dệt nên những bức tranh huyền hoặc, phập phồng đời sống hữu cơ như đang cố đua tài với thiên nhiên…